KHUÔN MẪU GIỚI TRONG MỐI QUAN HỆ – MẤY NGƯỜI KHỔ, MẤY NGƯỜI THƯƠNG?

Seb’s theme vang lên, khép lại bộ phim trong ngẩn ngơ tiếc nuối. “Lúc bản thân chưa đủ năng lực lại gặp người muốn chăm sóc cả đời”. Nỗi niềm của Mia và Seb là nỗi niềm của rất nhiều cặp đôi trẻ tuổi. Mia yêu Seb vì hoài bão lấp lánh jazz của anh, nhưng Seb lại vì tự trọng, vì muốn chăm lo cho ngươi thương mà đánh đổi giấc mộng. Giây phút Mia nhận ra người mình yêu bán giấc mơ cho cơm áo gạo tiền, cô đã không ở lại. 

Nhiều người trách Mia dại dột, trẻ con, ích kỷ, mơ mộng thiếu thực tế, không có tiền thì làm sao sống mà yêu. Nhưng nhìn kĩ hơn, cuộc điện thoại của mẹ Mia đã đánh thức gánh nặng giới của người đàn ông trong Seb. Anh tự quàng lên mình gánh nặng phải chăm lo tài chính, phải giàu có, phải có địa vị xứng đáng, và nghĩ rằng đó là điều Mia mong muốn. Nhưng không, cô không cần những điều đó, cô chưa từng đòi hỏi cũng chưa từng nghĩ đến việc anh phải làm thế vì mình. Tất cả những gì Mia muốn, là một người đồng hành, một người sẽ đến xem buổi diễn của cô, một người sẽ ở đó cho tới cùng dù thành công hay thất bại, một người có ước mơ mãnh liệt như Seb đam mê jazz. Seb đã đánh đổi tất cả những điều cô yêu nhất để trở thành người đàn ông vừa khuôn – đi tìm tiền tài sự ổn định, trở thành chỗ dựa tài chính, mà không giao tiếp xem đó có thực sự là điều Mia muốn. 

Seb thật đáng thương dù đáng trọng. Trong cuộc sống, chúng ta cũng sẽ bắt gặp những người như Seb, tin rằng khi mình ổn định sự nghiệp, có tài chính, thì hạnh phúc sẽ tìm đến, tin rằng đã là đàn ông thì phải gánh vác, không gánh được thì một là buông tay, hai là đừng bước vào mối quan hệ. Nhưng họ không hề biết, đối phương chỉ cần họ đủ dũng cảm, đủ tự tin mình sẽ làm người kia hạnh phúc và giữ lấy những giá trị người kia yêu nhất, thì đã đủ rồi. 

Có người bạn tôi, lấy niềm vui là trở thành trụ cột chở che cho người khác, nên để cô gái bạn thương chờ đợi mấy năm trời. Cô ấy vẫn lặng kiên không lay chuyển, một mực nói rằng chỉ cần bạn ấy ngỏ lời nhất định sẽ đồng ý, nhưng bạn lại không mở lời. Lần nào bạn cũng nói phải có nhà có xe, phải đáng mặt đàn ông rồi mới ngồi xuống cầm tay cô ấy. Cô ấy lặng lẽ ủng hộ, cũng lặng lẽ nguôi lòng. “Việc gì phải để đàn ông gánh hết” – cô ấy đã nói thế, trong buổi chiều ngồi xem La La Land. Các chị em tự quàng việc nhà vào người, các anh em cũng tự đặt núi vàng lên vai, chẳng giao tiếp chẳng làm rõ thì sướng thân ai? 

Nỗi niềm khuôn mẫu nam giới cáng tài chính đã làm dở dang những chuyện tình thương như thế, và nó sẽ không dừng lại, nếu chúng ta không trò chuyện với nhau, nếu chúng ta không mở lòng thay vì ngồi suy đoán. 

#VOGE #Lalaland