Anh và cô yêu nhau một khoảng thời gian rồi 2 người tiến đến hôn nhân. Một tình yêu đẹp biết bao. Một năm sau ngày cưới, niềm vui lại nhân đôi khi cô sinh cho anh đứa con đầu lòng. Ngày em bé chào đời, anh sung sướng lắm, anh thông báo tin mừng này đến toàn thể họ hàng hang hốc, anh em bạn bè gần xa là anh được làm bố rồi. Trớ trêu thay, bạn bè chia vui với anh chúc mừng anh nhiều bao nhiêu thi gia đình và họ hàng lại hụt hẫng bấy nhiêu. Quái lạ, ông bà có cháu thì phải mừng chứ, đằng này thì… Té ra là vợ anh sinh con gái.
Anh là con trưởng trong một gia đình nho giáo ở một huyện nọ, cách thành phố cũng không xa lắm. Nhà anh nề nếp lắm, có trên có dưới, thế nên con cháu nhà này ai cũng ngoan ngoãn lễ phép, biết điều nữa. Nhưng mà lại lạc hậu, cũng phải thôi, gia đình nho giáo mà. Những tập tục, quy tắc, lối sống thời phong kiến xưa sách báo nói thế nào thì nhà anh là ví dụ tiêu biểu nhất. Đúng rồi đấy! Có cả cái nếp nghĩ trọng nam khinh nữ luôn. Anh có con gái, gia đình anh chán là điều hiển nhiên.
Ngày cháu đầy tháng, ông bà cũng lên chơi nhưng mà chỉ gọi là qua loa lấy lệ, đến tên cháu ông bà cũng còn chưa biết. Chưa kể, ông bà còn ghét con dâu ra mặt, ý là không sinh cho ông bà đứa cháu đích tôn. Sáng đi chiều về, họ còn chả thèm dùng cơm tối với gia đình anh. Anh tự trách mình làm khổ vợ con, làm khổ bố mẹ, anh nghĩ việc vợ anh đẻ con gái là do anh. Từ đấy anh đâm ra stress, cứ lầm lầm lì lì, chả thiết làm cái gì, mặc kệ vợ, kệ con luôn. Đi làm về tắm táp rồi ăn nhoáng nhoàng bữa cơm là lại phi vào phòng ôm điện thoại. Ngày nào cũng thế. Vợ anh cũng hiểu cho anh, nhiều lúc an ủi anh thôi đợi mấy năm nữa phấn đấu làm thằng cu là mọi chuyện lại bình thường ngay. Cả đợi cháu gái lớn, học giỏi lễ phép kiểu gì ông bà cũng yêu, cũng quý. Việc phấn đấu thằng cu thì anh thấy cũng xuôi, mà còn việc đợi ông bà quý cháu gái có mà còn khướt vì cái tư tưởng, lối sống cũ đã ăn sâu vào gia đình anh rồi. Anh thì tiên tiến không nói làm gì, chứ bố mẹ cô dì chú bác anh vẫn cổ hủ lạc hậu lắm. Nghĩ đến đấy thôi anh lại chán.
Cơ mà đấy vẫn chưa là gì, kinh khủng hơn là mấy bữa họp họ, họp gia đình hay mỗi dịp Tết, đến bữa ăn là anh toàn phải ngồi mâm dưới, mà rõ anh là con trai cả của trưởng họ kia. Tội của anh là cái tội đẻ con gái. Cứ lần nào về cũng thế này:
– Thằng cu tên gì thế cháu, ơ con gái à, dì xin lỗi nhé!
– Chết chửa, ông trưởng họ không có cháu đích tôn, chia buồn với ông!
– Xuống dưới kia ngồi đi con, trên này để bố với các chú ngồi!
Mỗi câu nói như cứa sâu vào tim gan phèo phổi của anh. Lúc như thế, anh điên tiết, mặt anh đỏ như gà chọi, toan định bật lại: con gái thì làm sao, nó có ăn vụng cơm canh nhà các ông các bà không mà cứ bắt tội nó. Nhưng nghĩ lại, gia đình mình vốn nề nếp, làm thế là trái với truyền thống, là bôi tro chát chấu vào mặt anh vào bố mẹ anh, nên anh lại cắn răng chịu đựng. Thân là người có vai vế trong họ mà anh phải ngồi chung mâm với mấy đứa trẻ con. Nhục càng thêm nhục…
Cứ mỗi dịp như thế, anh lại sợ, lâu dần chả thiết về quê nữa. Cơ mà còn một vấn đề lớn hơn là lâu dần anh đâm sinh cáu bẩn. Cáu bẩn với vợ, trách vợ sao không sinh con trai để anh phải chịu nhục thế này. Ngày nào đi làm về anh cũng mang vợ ra mà chửi, con khóc anh cũng thây kệ, còn quát:
-Con gái thì nín, khóc lóc cho ai dỗ!
Cô tủi thân lắm, giờ lại đến lượt cô bị stress. Cô biết do đâu mà anh từ một người chồng yêu thương vợ con hết mực lại thành ra thế này. Chắc cô phải chịu cái cảnh này cho đến lúc đẻ được con trai mất! Chính xác là như thế đấy!