Sau cái buổi trưa định mệnh ấy
Anh mến cô…
Anh thương cô…
Rồi thì…
Đúng như ông Karl Marx đã nói các bạn ạ: “Lượng khi biến đổi đến một giới hạn nhất định sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất”. Tình cảm anh dành cho cô từ mến, rồi thương, xong lại thành yêu từ lúc nào không biết. Hàng ngày, hàng giờ. Anh quyết định rồi, anh sẽ “tán” cô. Cơ mà, anh vốn khô khan, giờ chả biết phải bắt đầu từ đâu cho phải. Chốt lại là anh sẽ nhờ thằng bạn anh! Đúng! Nhờ thằng bạn thân đào hoa tán đâu đổ đấy của anh. Nó thì đã trải qua cả tá các mối tình từ gái thành thị đến gái nông thôn. Còn anh thì sao, 27 tuổi, chưa một mảnh tình vắt vai, có chăng vụ này thành công thì sẽ là mối tình đầu đấy, còn không thì…
Quy trình bắt đầu. Nói ra thì dài dòng lắm. Thôi thì tóm gọn lại là như thế này. Bất kì phi vụ nào anh thực hiện với mục đích “đá đưa” con nhà người ta cũng đều có cả một ekip hậu thuẫn. Đầu tiên là anh tặng quà cô vào ngày phụ nữ Việt Nam, sau đấy thì nhắn tin rồi tặng quà, rồi viết thư, rồi tặng quà, rồi nhắn tin, rồi lại tặng quà. Cứ luẩn quẩn như thế mãi trong bảy tháng trời. Anh nản. Kì thực anh cũng kiên trì đấy, vì trong cái vòng luẩn quẩn đấy, cô còn từ chối anh mấy lần rồi cơ. Cô còn không chịu gặp anh từ lúc cô biết tình cảm anh dành cho cô nhiều đến nhường nào. Cô chảnh – anh nghĩ như thế. Nhưng vì anh còn tình cảm, nên anh cứ tiếp tục…
Cho đến một ngày, chính xác là ngày Noel. Sáng hôm ấy, anh định tối sẽ đi lượn ngắm phố phường nhân ngày lễ Tây này. Ấy chết, cơ mà đến tối, chao ôi, ngoài trời sao mà rét kinh khủng, đã rét còn mưa, thôi ở nhà! Cứ y thế mà làm. Tối đấy anh cuộn chăn len, nằm nghe “Em ơi Hà Nội phố” của chú Bằng Kiều. Đang lim dim thì “ting ting”. Anh mệt nhọc, mở điện thoại ra xem thì:
– “Em đang rảnh, mình đi café nhé!”
Trời ơi! Là cô! Là cô nhắn đấy! Chả cần nói chắc các bạn cũng biết lúc đấy anh sướng đến như thế nào.
– “Được chứ, em đang ở đâu, anh đến đón em. Mình sẽ đi café Nhà Thờ nhé, hay là Café sách, hay là em chọn quán đi. 5 phút nữa anh có mặt”.
Anh định nhắn thế. Nhưng anh nghĩ lại khoảng thời gian qua cô chảnh với anh thế nào, cô khiến anh khổ sở thế nào. Giờ anh cũng phải chảnh lại chứ, người ta nói thế mà mình đồng ý ngay thì mất giá quá. Yêu thì yêu nhưng mình phải thể hiện cho người ta mình vừa có “tâm” lại vừa có “tầm”.
– “Không” – anh nhắn lại cô 1 câu cụt lủn như thế, để thể hiện cái “tầm” của anh.
Cô không nhắn lại. Sau cái tin nhắn đầy “tầm” đấy, anh nằm vắt tay lên trán mà nghĩ đủ thứ. Anh thấy hối hận quá. Giờ anh mới bình tĩnh để biết là mình vừa làm cái trò hề gì mà mình cũng không biết nữa. Giờ phải làm thế nào đây. Đúng rồi, 1 cuộc dàn xếp gặp mặt, gặp cô trực tiếp để giãi bày hết tâm tư của anh, rồi mọi chuyện đến đâu thì đến.
Bằng một cách nào đó, anh làm thế nào thì không biết. Anh đã gặp được cô. Trong ngày hôm ấy, anh nói bằng hết, bằng sạch những điều mà anh muốn nói từ lâu rồi. Anh nói trong ấp úng, ngượng ngùng. Cũng phải thôi, con trai khi đối diện với người con gái mà họ yêu thật lòng thì ai mà chả thế. Nhân tiện anh cũng giải thích luôn nguồn gốc cái tin nhắn của anh tối hôm ấy. Sau buổi gặp gỡ đó, về sau không biết cô và anh thế nào. Chỉ biết lúc về, cô có nói với anh một câu thế này: “Em khác, còn anh là con trai, anh không có quyền chảnh…”
Vậy sau câu nói ấy của cô, anh sai hay cô sai, ai là người đúng? Chắc chỉ có độc giả mới biết!