Hà Nội, ngày “hè” tháng “nóng” năm “hầm hập”
4 tiếng rồi, anh cứ thế nằm lì trong phòng. Anh nằm ngủ thì đã đành, cái giống đi làm về mệt ơi là mệt thì ngủ trưa 4 tiếng là chuyện bình thường. Nhưng anh có ngủ đâu, mắt anh thao láo. Mà nằm không, cứ nằm thôi, không điện thoại, không facebook. Cơ mà có điều hòa. Đấy cái hay là ở chỗ đấy. Anh sợ nóng. Nhưng thú thực, nằm lì mãi, mát thì mát thật cơ mà cứ thấy thiếu. Thiếu gì? Đặc sản mùa hè? Chuẩn! Không chần chừ, anh bật dậy, phi vun vút ra quán nước chè gần đó ngồi. Ngắm Quần “đùi”.
Trời thì nóng, đâm các “cháu” gái toàn bận quần đùi. Anh thích chứ, cháu nào cũng quần đùi, ngắn, để lộ “bạch giò”. Nóng mà, ních quần dài có mà chết ngốt. Cơ mà hay! Anh tự cho mình cái quyền được thưởng thức cái món ăn tinh thần đấy sau ngày dài làm việc mệt mỏi. Đang hưởng thụ, thì sau anh chóe lên tiếng mấy bà hàng nước:
– “Úi giời con gái con đứa mất nết, ra đường mà cứ đùi cả rổ thế kia!
– Con này phải con tôi, tôi đập chết!
– Chị em mình ngày xưa cùng lắm bận cái quần lửng thôi là đã quá lắm rồi!”
Không để bà kia nói hết câu. Anh cáu quá, quay phắt lại, gắt: “38 độ, các cháu nó mặc cho mát, mỗi thời nó một khác, việc nhà các bà à. Giờ nó là thế kỉ 21 rồi, không còn là cái thời tam tòng tứ đức của nhà các bà nữa đâu!
Mấy bà hàng ngượng quá, vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác. Anh khoái chí lắm vì đã dạy cho mấy mẹ già này một bữa ra trò. Nhưng chưa kịp tiếp tục thưởng thức cái đặc ân ấy thì:
– “Bao nhiêu một đêm em ơi”
Lúc này thì anh không kiềm chế được nữa, chẳng nói chẳng rằng, anh tiện tay vơ luôn cái điếu cày nện thẳng vào đầu thằng mất dạy kia…
…4 tiếng rồi, anh cứ thế nằm lì trong nhà. Anh ngủ thì đã đành. Nhưng anh có ngủ đâu, mắt anh thao láo, đau quá! Anh đang nằm nhà thương. Anh hối hận, vắt tay lên trán mà ngẫm, anh thấy mấy bà hàng nước sai, mấy thằng đầu xanh đầu đỏ sai và cả… anh cũng sai…
Thực tế rằng, ngày nay, bất bình đẳng giới đã được hạn chế tuy nhiên nó vẫn luôn len lỏi vào tư tưởng của nhiều người đối với những việc nhỏ nhất. Như câu chuyện chiếc quần đùi này, các bà hàng nước với tư tưởng lạc hậu luôn lấy chuẩn mực của người con gái trong xã hội cũ ra đánh giá trong xã hội mới này, hay mấy thanh niên mất nết luôn mặc định con gái ăn mặc hở hang vừa đi học vừa đi “làm”. Anh thanh niên cứ tưởng như đang đấu tranh cho bình đẳng giới nhưng kì thực hành động của anh chỉ thể hiện anh muốn yên tĩnh để “phân biệt theo cách riêng của anh”.
Quần đùi nóng thì mặc cho mát, thế thôi! Trai mặc được thì gái cũng mặc được! Đừng mặc vào những nơi mặc định không nên mặc là được!
Quần đùi không có lỗi, lỗi là ở ai thì ai cũng biết!
#VOGE #storytelling