VÌ TÔI XỨNG ĐÁNG

– Sướng nhất cả cái công ty này là em đấy!
Anh đồng nghiệp đứng cạnh chép miệng khi tôi đang ngon lành thưởng thức hộp cơm trưa mà chàng của tôi chuẩn bị từ hôm trước. Một quả trứng rán vàng, một ít thịt kho thơm thơm, và một chút kim chi ăn kèm cơm trắng.

– Ừ, chị không hiểu sao lại có đứa sướng như mày. Đi làm thì người yêu sáng đưa chiều đón, ở công ty thì đúng giờ xách đít về, tối cũng chả mang việc về, hôm nào cũng thấy đi chơi với bồ, cơm cũng người yêu nấu cho… – chị đồng nghiệp cũng góp chuyện.

– Vì em xứng đáng! – Tôi đáp rành rọt, không một chút ngại ngùng, nghi ngờ, hay tự ti nào hết.

Tôi không đẹp, lại vụng về, tự nấu bản thân còn không ăn được, không giống “chuẩn phụ nữ” cho lắm, nên người ta có xu hướng nghi ngờ độ “xứng đáng” của tôi. Thế đã đành một nhẽ, nhưng cùng ngồi ăn với tôi có tới vài anh khác ngày nào cũng được vợ chuẩn bị cơm trưa cầu kì, đẹp mắt, mọi người cũng tới suýt xoa, nhưng chắc chắn không có sự tò mò, ngạc nhiên nào trong đôi mắt họ như khi nói về tôi và chàng đảm nhà tôi. Kì thật. Bảo sao, ở trên mạng, hễ đàn ông cứ biết nấu ăn hay “giúp” vợ làm việc nhà một cái thôi là đã được tung lên mây thành Soái ca, thành Quý ông. Toàn bộ công việc nấu ăn, chăm sóc đã được auto coi là nghĩa vụ của đàn bà rồi.

Trở về nhà tối đó, tôi lại ríu rít kể chuyện ở cơ quan cho chàng nghe như mỗi tối chúng tôi vẫn thường khi đang ấp nhau trong vòng tay ấm. Tôi chồm dậy hỏi:
– Thế theo anh, tui có xứng đáng hông?

Chàng chỉ cười hiền, nói em chỉ xứng đáng nếu để anh cắn thôi, xong cắn tôi một phát xác nhận. Tôi ít khi nào khoe chàng với ai, vì thật ra chẳng cần khoe bằng lời, ai cũng biết chàng bác sĩ của tôi là người dịu dàng, điềm đạm, đảm đang và thương tôi nhất trên đời. Dưới đây là lí do vì sao tôi xứng đáng:

1. Tôi tôn trọng chàng, tôn trọng chính mình, và tôn trọng chúng tôi. Chúng tôi lấy sự tôn trọng làm nền tảng cho việc trao đổi cởi mở về những điều chung và riêng: anh muốn, em muốn, chúng ta muốn gì.

2. Tôi không bao giờ nói: “Anh là đàn ông, anh phải…”. Vì thế, chàng cũng tuyệt nhiên không áp đặt tôi làm điều gì trái ý mình hay trở thành một người không phải chính tôi.

3. Tôi tự do, và để chàng tự do. Nếu biết chúng tôi dính nhau như sam và cứ xa nhau là mỗi cuộc Skype kéo dài vài tiếng đến cả chục tiếng, có thể bạn sẽ không cho nó là tự do. Điều này càng chứng tỏ sự tự do trong mỗi cá nhân và mỗi cuộc tình có những định nghĩa rất khác nhau, vì vậy, chìa khóa là hãy thật kiên nhẫn để tìm hiểu về người ấy, về chính mình và về mối quan hệ của các bạn.

4. Tôi, khá hiển nhiên, yêu và thương chàng rất nhiều.

Sau cùng, tình yêu là gì nếu không phải sự thương, sự nhớ, sự tôn trọng, sự kiên nhẫn cùng vun đắp và sự dũng cảm để chắp cho nó đôi cánh tự do? Tôi xứng đáng, chàng xứng đáng, và thật ra làm gì có ai không xứng đáng được yêu thương một cách toàn vẹn bởi con người thật nhất của mình?

From: Linh Hoàng Người Tự Do
#VOGEReaders #GocDocGiaVOGE