Trăn trở của một cô gái…

Viết ra vài dòng tâm sự này là tôi đang cố gắng nói ra nỗi lòng của tôi, của mẹ, của họ hàng trong suốt mấy năm qua. Nỗi lòng của một đứa con gái 25 tuổi vừa lo, vừa sợ, vừa bồn chồn khi nghĩ đến hôn nhân.

Tôi sợ hôn nhân, bởi vì tôi sợ cuộc sống sau hôn nhân.

Sau hôn nhân, phụ nữ có gì? Những nỗi lo thường trực của cuộc sống trước đây, những trắc trở trong sự nghiệp, một gia đình mới để lo lắng, và một con người bên cạnh mà có thể sẽ khác, rất khác với người mình yêu. Đó còn là lo lắng về con cái, hy vọng và lo sợ. Một cột mốc trưởng thành của cuộc đời.

Tôi sợ người đàn ông ấy thay đổi một, tôi còn sợ những lời khuyên xung quanh tôi mười. Ấy là những lời phải ăn mặc đẹp để không làm xấu mặt chồng, phải giữ dáng eo thon ngực không sệ để chồng không chán, vv… Thế chồng thì sao? Chồng không phải nỗ lực để hoàn thiện bản thân để tôi không chán anh sao? Tại sao chỉ có tôi phải thêm những áp lực lên bản thân tôi ngoài vô vàn những áp lực không tên khác? Và tôi sợ cụm từ “giữ chồng”. Tại sao phụ nữ lại phải giữ? Hạnh phúc hôn nhân là trong tay cả hai người, cớ sao người ta cứ mãi mãi kêu gào phụ nữ phải đẹp, để níu kéo người đàn ông của mình khỏi cám dỗ ngoài kia?

Tôi từng xem một bộ ảnh nói về áp lực của một phụ nữ sau sinh con. Những bức ảnh hoàn hảo của cô, chăm chút xinh đẹp cùng con khỏe chồng đẹp chỉ là che giấu đi tóc tai rối bù, mặt mũi mụn nổi tùm lum khi con khóc chồng say rượu. Những áp lực của phụ nữ sau hôn nhân vẫn phải đẹp trước mắt người đời đã khiến cô suýt rơi vào trạng thái trầm cảm. Mà căn bệnh này thì chỉ mới gần đây mới được dư luận xã hội quan tâm. Bởi có bao nhiêu phụ nữ Việt dám đứng lên nói ra những vất vả nhọc nhằn của mình, khi mà thế hệ lớp lớp trước đây cũng đã chịu những nỗi vất vả ấy và im lặng?

Biết rằng không thể một mình vượt qua những định kiến từ bao đời nay, tôi nên làm thế nào đây?

[Còn tiếp]

Nguồn ảnh: https://www.ohay.tv/view/12-buc-anh-biem-hoa-ve-bat-binh-dang-gioi/EP0v1