Mới gần đây, chia sẻ của cô gái 26 tuổi Kim Oanh với góc nhìn đi ngược với số đông đã thu hút sự chú ý của dân mạng: “Ê kì heng, tại sao đàn bà, hay gì cũng thế, cứ phải so đo, phân bì ai hơn, ai kém làm gì?”. Mở đầu dù hơi “gắt” nhưng tiếp sau là những điều ai cũng gật gù đồng ý: “Khi tôi có bạn trai, chúng nó cũng nhao nhao lên hỏi: Đẹp trai không? Lương nhiêu một tháng? Đi xe gì? Mua nhà chưa? Nhà nhiêu mét? Tôi chỉ bảo chúng nó là “Bạn trai tao bình thường lắm, yên tâm là chúng mày hơn tao h ết, hơn hết ráo luôn. Nhưng quan trọng là tao vui”, bởi lẽ “đàn bà vốn chẳng cần hơn nhau ở cái gì, chỉ cần cô ta cảm thấy hài lòng, thế là được!”.
Có thực như mọi người hay rỉ tai nhau: “Lấy chồng như đánh bạc, thông minh, xinh đẹp không bằng may mắn”. Chồng tồi đâu chắc vợ tệ, thiếu may mắn chọn nhầm người đàn ông, buông bỏ để tìm những điều thực sự ý nghĩa là hoàn toàn có thể. Bài bạc thua là mất sạch, nhưng tìm sai người thì không thành vấn đề, họ có trí tuệ, có bản lĩnh, có đủ thứ, và quan trọng có những giá trị do chính họ quyết định, chứ không phải đợi người đàn ông mang tên “Chồng” quyết định hộ.
Và tại sao cứ phải lấy “tấm chồng” ra để phân bì cao thấp, để rồi tổn thương cả người so sánh lẫn người bị so sánh. “Chồng” thì cũng là người, cũng có tự trọng, có tư cách, đâu phải món hàng ngoài chợ. Người phụ nữ cũng thế, nghe người ta nói cũng tủi thân, chồng mình ít đẹp trai hơn, chồng mình không có Bentley, “tới bữa quên ăn nửa đêm vỗ gối” vì cuộc đua so đo “tấm chồng”, làm sao mà không mệt. Mà nếu so sánh như vậy hóa ra những người đẹp độc thân như siêu mẫu Thanh Hằng với ca sĩ Phương Linh là thất bại toàn tập, có gì đó sai sai.
Dưới góc nhìn tâm lý học, hiện tượng này được biết đến với cái tên “lý thuyết so sánh xã hội” (Social Comparison Theory). So sánh là điều bắt buộc để tồn tại trong một xã hội không ngừng phát triển bởi nó giúp ta biết mình ở đâu (self-evaluation), biết mình thiếu gì và tự hoàn thiện (self-enhancement). Thế nhưng đó lại là con dao hai lưỡi, lúc nào cũng so đo chỉ càng thêm mệt mỏi với cuộc đua vô tận trong sự tự ti, mặc cảm, quay cuồng với suy nghĩ “Your win is my lost”.
Tìm được “tấm chồng” tâm đầu ý hợp luôn là điều hạnh phúc. Thế nhưng, “Chồng” đâu phải cái thước để so đo giá trị người phụ nữ, mà chỉ là một người xuất hiện đúng lúc kịp thời, phù hợp để yêu, để cưới, để đồng hành. Hạnh phúc cũng thế, “tấm chồng” không quyết định, mà chính người phụ nữ nắm trong tay quyền quyết định.
“Đời thay đổi khi ta thôi đẩy”, mọi thứ sẽ thật nhẹ nhàng khi ngưng so sánh chồng mình với chồng bạn, anh nhà cô này với cậu nhà cô kia. Người phụ nữ “chiến thắng” liệu có phải người cưới oppa đẹp trai nhà giàu lãng tử, hay chỉ đơn giản là người hạnh phúc với những điều mình có, dù là “con đàn cháu đống” hay là “ế toàn tập”. Có lẽ, hơn nhau không phải “tấm chồng”, mà là “tấm lòng”!